29 tháng 10, 2008

Dậm chân tại chỗ

Vậy là đã qua 10 năm…
Mười năm trước, mình tự vẽ một đường đi rất dài, tưởng rằng vẽ ra chỉ để chơi, thế nhưng mình cũng đã đi con đường đó thật….
Hết 10 năm…
Mười năm… đủ để cho những đứa cháu ngày nào mình tắm cho nó giờ đã có người yêu…
Mười năm… đủ để cho thằng em trai ngày nào mình đi họp phụ huynh cho nó giờ đã có con, có vợ…
Mười năm… đủ để cho mồ hai người bà kính yêu của mình xanh cỏ, cải táng, rồi xây kiên cố…
Mười năm… đủ để lưng cha còng thêm, mắt mẹ sâu thêm vì nhớ thương mình…
Mười năm… đủ để người mình yêu đi qua hai cuộc hôn nhân, sinh ba đứa con, xây 2-3 nhà lầu, sắm xe hơi, mà tâm hồn vẫn luôn bay theo phương khác…
Mười năm… đủ để những đứa bạn thân khóc cười với hạnh phúc - tình yêu và nặng thêm những lo toan cơm áo gạo tiền…
Còn mình…
Mười năm đi trên con đường mình vẽ, mình đã có những gì?... Mình đã đến đâu?..
Vẫn tay trắng… Tình yêu – Công danh – Sự nghiệp.
Vẫn ở nhà thuê, vẫn Wave Việt Nam, vẫn công việc cũ…
Vẫn một nỗi trở trăn từ cách đây mười năm…
Mình đã đi hết con đường đó ư? Hình như không phải…
Thực ra mình chưa đi. Mình mới chỉ dậm chân…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG