(Nguyễn Bích Huyền)
Ai cũng phải chuộc phần đời ngắn ngủi
Bằng khoảng trống vô biên chờ sẵn ở cuối đường
Cuộc sống đáng giá từng khoảnh khắc
Tội lỗi mà sao quyến rũ vô cùng.
Xin đừng trách ai
Bởi nước mắt bao giờ cũng muộn
Và trái tim có bao giờ bớt dại
Dù còn đập ngàn năm giữa cõi đời này.
Hạnh phúc như một thoáng mây bay
Cũng chỉ vừa bóng râm cho khoảnh khắc
Rồi biến hình bay đi trong giây lát
Nào có ai trách được mây trời.
Ta chỉ mong làm chút mây thôi
Nhưng trái tim trót đa mang mặt đất
Dù giận, dù thương xin đừng ai trách
Một phận mây bị trái đất cầm tù…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét