Đọc được bên blog của bạn myselfvn, bài thơ "Thư gửi người tình cuối cùng" của Lưu Quang Vũ viết cho Q. Đọc đi đọc lại rồi ngẫm. Ừ, họ đau thế mới là đau. Đau đến thế là cùng. Còn nỗi đau mình, chả là cái đinh gì cả!
Từng đoạn trong bài thơ đọc mà thấy nhói...
"...Đêm nay tôi chẳng biết lối về
Phía nào cũng hàng rào trước mặt
Thế giới có bao nhiêu tường vách
Ngăn cản con người đến với nhau..."
"...Sao tôi lại muốn em tin
Khi chính tôi cũng chẳng tin ai cả
Tôi là đứa con cô đơn ngay khi ngồi cạnh mẹ
Thằng bé lẻ loi giữa lớp học ồn ào
Bàn chân hồ nghi giữa đường phố xôn xao
Giữa sự thông minh của đông vui bè bạn..."
Tôi đã nhận bao cái tát
Của đời của bạn thân
Em sập cửa lại rồi
Tôi còn gì mà đau khổ nữa..."
"...Nhưng giờ đây một mình
Như kẻ yếu hèn tôi bỗng khóc
Ngoài kia sông Hồng mênh mông nước xiết
Những cánh đồng nằm trong lũ lụt
Những xóm làng tan hoang
Những người chết đuối
Những đê cao tưởng không gì phá nổi
Bây giờ tan vỡ trong đêm..."
"Tôi còn gì mà đau khổ nữa em."
So với nỗi đau họ, mình chưa đau đâu. Thôi đừng đau khổ nữa...
Quên đi thôi. Cho qua đi thôi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét