2 tháng 12, 2008

Về Anh

Đôi lúc anh có những ngôn ngữ thô lỗ và tục tằn như một tên du đãng nhỏ muốn học làm anh chị.
Đôi lúc anh ngông ngáo điên rồ như một người già cỗi bất ngờ thèm tìm lại tuổi thơ.
Đôi lúc anh nhai nuốt bả vinh hoa của cuộc đời phù du gióng giả kêu rêu hạnh phúc.
Đôi lúc anh tăm tối như một người bị một người lọc lừa im lặng nuốt niềm đau.
Đôi lúc anh cũng chả hiểu bởi vì sao!...

(Phạm Thị Ngọc Liên)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG