(Nguyễn Thụy Kha)
Tôi vắt kiệt từng bình minh
Lên giấy
Vắt kiệt một ngày dài sau đấy
một đời lang thang.
Tuổi tác cứ nhích dần từng xuân
chậm và trầm tích tắc
già trước nhất ở tôi là mắt
cặp kính đeo trĩu nặng nỗi niềm.
Rồi đến tóc từng sợi buồn trắng lên
đêm hai giấc ngủ
Giấc mơ hình như cũng già đi hơn cũ
ước vọng xưa bé nhỏ lại dần.
Ngô non quạt than lập loè vỉa hè hoàng hôn
Trên tường lời nhắn chuyển địa chỉ những hàng cắt tóc trong mưa xâm xẩm.
Cái gì đang mất đi hay chính thời gian nhọn
Em thản nhiên kéo xước tháng năm.
Em thản nhiên trắng một mảnh vai trần
Chém tôi gục đầu xuống mãi
Hương da thịt mắt xanh man dại
Câu rút cả trời cao.
Câu hát em sao buồn ngọt ngào
Chắc đã phải tình yêu mà bắt tôi say chết
Rồi lại hồi sinh lại cuồng điên yêu tiếp
Lại vắt kiệt mình. Lại chết. Lại hồi sinh…
Mùng 7 tháng Chạp Mậu Tý, còn 23 ngày nữa là Tết Kỷ Sửu. Tớ sang tuổi Ba lăm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét