14 tháng 1, 2009

Nhớ Hải Phòng


Nghe hàng xóm chào nhau về Tết, đúng vào lúc mình đang gọi điện chúc sinh nhật “bạn thân”, bỗng thấy nhớ Hải Phòng khủng khiếp. Mọi năm nếu về sớm, chắc giờ này đang ngồi ở đâu đó giữa Hải Phòng hoặc chí ít thì đồ đạc hành lý cũng đã sắp xếp gọn gàng chờ giờ ra ga…


Năm nay, tự dưng không muốn về. Vé cầm trong tay mà cảm giác như mình sẽ không đi đâu cả. Vẫn biết về Hải Phòng bây giờ cũng chỉ có cha mẹ đang mong ngóng và phận làm con đi xa cũng chỉ có vài ngày Tết để về báo hiếu, mà sao thấy lòng như không háo hức, không phấn khởi… Tại sao?


Nhưng nỗi nhớ… nỗi nhớ thì vẫn lẩn khuất đâu đây chỉ chực chờ xuất hiện xoáy vào hồn mình vào tim mình… Giáp Tết, chưa tới ngày được nghỉ mà học trò cũng đã trốn về dần, trường vắng, công việc vắng, về nhà, hàng xóm cũng vắng nốt. Buồn ngẩn ngơ mà chả biết làm gì, lại lôi thơ ra đọc. Tập thơ chép tay từ mười mấy năm về trước, từ ngày mình chưa rời Hải Phòng ra đi. Có một bài thơ trong tập đó mình chép năm 1997, như một dự báo cho mình sẽ đi xa Hải Phòng – bài thơ “Về Hải Phòng” của Nguyễn Thụy Kha. Từng câu trong bài thơ như từng hình ảnh đang hiện lên trong nỗi nhớ của mình lúc này…




Về Hải Phòng về lại quê ta


Cha mẹ nghèo, căn nhà đã cũ


Gác xép bụi mù phủ dày quá khứ


Bể nước mưa lắng đọng tháng năm qua.




Về Hải Phòng để ăn canh bánh đa


Thương thương Cát Dài, đợi chờ Cát Cụt


Về Hải Phòng là để ngồi một chút


Vườn 22 – Trần Hưng Đạo. Bình minh…



Về Hải Phòng chạm phải tuổi thơ mình


Thằng bé bụi đời lang thang phố xá


Hạt bụi bây giờ đã già, đã mong manh quá


Yêu chưa xong, mộng mị cũng chưa xong.




Về Hải Phòng chợt nhớ chiều bềnh bồng


Sông Cấm đã qua, cầu Rào đã vượt


Ngăn cách cuối cùng biển mờ mắt ướt


Ca-si-no lặng ngắt đỏ đen.



Về Hải Phòng quần tụ cố nhân


Bạn thuở nhỏ, bạn hôm nay trộn rượu


Còn gì đón phía trước không, còn gì đồng điệu?


Ta bên nhau hòa lẫn lạ quen.




Về Hải Phòng là để nhớ em


Trăm cây số, ngàn cây cũng vậy


Nhớ và tin một điều sau đấy


Em hiện ra cười sáng cửa ga.



Về Hải Phòng rồi lại để đi xa…



Nhớ quá, thèm quá… Thèm được chạy tới Da Liễu ăn bánh đa; thèm được ra Trần Hưng Đạo ngồi ở Vườn Xuân uống café (Sơn Tùng – nơi in dấu kỷ niệm của mình và H. chắc giờ không còn?); thèm được ngồi lê ở ngã ba Cát Dài – Cầu Đất ăn bánh gối, ăn giá bể; thèm bánh cuốn Rạp Công Nhân; thèm chè bệt vỉa hè Lê Lợi; thèm bánh mì cay ngõ Khánh Lạp; thèm quẩy nóng ở Lạch Tray; thèm uống rượu mực đêm Đền Nghè; thèm phóng ra Đền Bà Đế ở Đồ Sơn hóng gió biển; thèm vào ngồi ở Hải Phòng Club nghe L. hát… Thèm… Ôi, càng thèm càng nhớ và càng nhớ càng thèm…


Còn đúng 2 tuần nữa… Ở nhà, chắc lúc này mẹ luôn nhắc đến mình… Hay còn ai nhắc nữa mà sao mình nhớ thế này???...


Hôm nay, Mười Chín Tháng Chạp Mậu Tý, nhớ Hải Phòng là nhớ nhà đó thôi!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG