Bỗng nhiên vũ trụ thuộc về ta khi căn phòng còn một mình hai đứa
Như tình cờ như hẹn hò như bất ngờ như lời hứa
Một phút một đời không biết nữa thời gian
Anh đứng sát bên em yên lành tan vỡ
Lạnh buốt như băng rực lửa nồng nàn.
Anh muốn ôm em như đôi người yêu choàng vai nhau khi bên hồ sương khuya đã giá
Như người chồng sau ba mươi năm cách chia trong đêm ghì lấy vợ
Như hai người bạn gái thèm một cánh tay trai siết chặt nhau trong hang đá Trường Sơn
Đặt môi anh lên trái tim xinh nhỏ tựa mình son
Hút hơi em như ong hút nhụy
Hôn cái hôn có con người ma quỷ với thần tiên.
Và cứ thế anh lặng im đứng yên lặng im đứng yên
Nâng niu một cái gì bùn đất thiêng liêng mong manh vững bền giữ gìn lan tỏa
Em có nghe ngoài ngõ tiếng chim chuyền
Dưới chân thềm không cài then cửa mở…
Anh ra đi phả buồn vui vào gió
Gửi em đềm bão tố lại cho em…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét