25 tháng 11, 2009

Thơ tình mùa đông

Trước Mùa Đông
(Đoàn Thị Lam Luyến)

Anh trở về đột ngột với mùa đông
Như trước cơn mưa, kiến vòng lại tổ
Em đang gặt mùa thu dang dở
Nên vẫn cầm giá rét trên tay.

Em thấy buồn khi trời trở heo may
Như giữa khơi xa sợ trời lộng gió
Căn bệnh của tình yêu muôn đời vậy đó
Mong lứa tằm phải ăn vội rên nong.

Bao năm rồi em giấu nỗi chờ mong
Những kỷ niệm xưa nửa hư nửa thật
Những kỷ niệm xưa nửa còn nửa mất
Cứ trộn bồ hòn với mật làm ngon.

Sự dối lừa dẫu không gọi thành tên
Nhưng cứ theo ta nửa hư nửa thật
Nhưng cứ bên ta nửa còn nửa mất
Thuốc đắng bao ngày dã tật đã thành quen.

Sao không về khi ngó chửa thành sen
Bông gạo ngày xưa chưa thành chăn thành gối
Tình yêu cho ta biết chờ biết đợi
Đá hoá rồi áo cưới mới về tay.

-o0o-

Buồn Cuối Năm

(Như Hạ)

Chẳng biết mùa Đông đến bao giờ?
Cây buồn nhớ lá đứng chơ vơ
Chiều nay mây xám làm lữ khách
Trôi dạt về đâu chẳng bến bờ


Hỡi những mùa Xuân đẹp trong đời
Những mùa Hạ đỏ, cháy lòng tôi
Mùa Thu lá rụng vàng khung cửa
Để lá bay theo mộng cuối trời


Chẳng biết mùa Đông đến lúc nào?
Lúc tôi đang thức hay chiêm bao?
Đôi khi tôi thấy lòng trống vắng
Nhìn những mùa qua, nối tiếp nhau


Hỡi những tình Xuân chẳng trở về
Những mùa Hạ chết lúc chia ly
Mùa Thu thay áo vàng thương nhớ
Để lá khô buồn trên lối đi


Tôi hay buồn những ngày cuối năm
Tìm vui giữa phố đông âm thầm
Lòng đau tôi xé tờ lịch mỏng
Ngày tháng qua rồi mộng vẫn không.


-o0o-

Mùa Đông Đan Áo

(Nguyễn Bính)

Đã quyết không... không... được một ngày
Rồi yêu mất cả buổi chiều nay
Chiều nay bướm trắng ra nhiều quá!
Không biết là mưa hay nắng đây?

Lâu nay tôi thấy ở lòng tôi
Như có tơ vương đến một người
Người ấy , nhưng mà tôi chả nói
Tôi đành ngậm miệng nữa mà thôi.

Tôi quen ngậm miệng với tình xưa
Tình đã sang sông đã tới bờ
Tình đã trao tôi bao oán hận
Và đem đi cả một thuyền mơ.

Mơ có năm năm đã vội tàn ,
Có nàng đan mãi áo len đen.
Có nàng áo đỏ đi qua đấy ,
Hương đượm ba ngày hương chưa tan.

Mà hương đượm mãi ở hồn tôi ,
Tôi biết là tôi yêu mất rồi!
Tôi biết từ đây tôi khổ lắm ,
Chiều nay gió lạnh đấy , nàng ơi!

Tất cả mùa đông đan áo len
Cho người cho tất cả người quen
Còn tôi người lạ , tôi người lạ ,
Có cũng nên mà không cũng nên.

Oán đã bao la , hận đã nhiều
Cớ sao tôi vẫn chả thôi yêu?
Tôi đi mãi mãi con đường ấy
Qua lại hôm nay, sáng lại chiều…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG