24 tháng 4, 2010

Lại bàn về “khúm na khúm núm”

Mình thuộc loại chỉ ưa được nịnh, nhưng không thích nịnh ai. Ngay cả đến lời khen đôi khi cũng rất tiết kiệm. Ai mà có được lời khen của mình, hẳn họ phải tốt thật, đẹp thật, giỏi thật. Ấy mà họ cũng phải dè chừng, vì đôi khi cứ cố gạ mình khen, mình sẽ “khen đểu”.

Mười mấy năm đi làm thuê, từ làm thuê cho nhà nước đến làm thuê cho tư nhân, chưa bao giờ được tiếng là “giỏi nịnh sếp”, nhưng cũng may là vẫn được các sếp “thương”, chắc do từ cái sự “cần cù” đến “cù lần” của mình. Cũng có thể các sếp là người sòng phẳng, không coi trọng việc người dưới nịnh nọt mình thế nào mà chỉ coi trọng họ làm việc ra sao.



Tuy nhiên, ai mà chả thích được nịnh. Nịnh có thể là cái sự xun xoe khen cái này của sếp hay khen cái kia của sếp tốt; có thể là vài câu ton hót “Sếp xử thằng đó đúng quá, cho nó nghỉ đi em làm sẽ thay, tiết kiệm được bao nhiêu chi phí cho sếp”; có thể là những cử chỉ hành động “gọi dạ” “bảo vâng” lễ phép một cách không cần thiết; có thể là những thừa hành răm rắp chả hé răng thốt ra một ý kiến dù biết rằng chỉ đạo đó sai; có thể là những món quà biếu chả nhân dịp gì cũng chả xuất phát từ tí tình cảm nào… vân vân và vân vân… Nịnh để làm gì? Để được đứng yên ở chỗ đó hoặt cơ may thì vọt cao lên một chút, hoặc là được trở thành thân tín, thành nòng cốt, thành “nhân tố quan trọng”cũng nên.

Nịnh… nghe thì vậy nhưng đâu phải dễ. Nịnh là cả một nghệ thuật, cũng có thể là bản chất. Bằng chứng là mình muốn học mười mấy năm cũng chưa được. Cuối cùng thì nên kết luận : Nịnh là bản chất! Nó có sẵn trong con người ta cứ đến cơ hội là phát huy.

Bản chất mình không có nịnh. Học lỏm vẫn không thành nịnh. Nên tốt hơn hết cứ làm “mẹ Đốp”, ai nói đúng thì gật ai không phải thì “phang”. Thế cho nhanh!

Có một cái học được, đó là học để được… nịnh. Có điều, học cũng hơi lâu…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG