(Nguyễn Thị Phước)
Đã tự hứa, đã học quên, tập an nhiên, cố neo thuyền vào bến
vẫn không thể thoát khỏi là mình.
Lại muốn căng lá buồm cũ nát
Lại muốn đón sóng triều mặn chát
Làm vỡ mình bởi đá ngầm
tự băng bó
tự ru mình
hoan lạc trong nỗi đau
góp vào gió một tiếng hú gọi
thao thiết
man dại
đắm say!
Biết rằng sẽ trở về với những mảnh vỡ
vẫn khát ra khơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét