Vừa đi viếng đám tang cô bé học trò. Một đám tang lặng lẽ, vắng vẻ không nhang khói, không kèn trống. Em bị mắc bệnh u thận, đau nhiều lần mà không phát hiện để chữa trị sớm, tới khi phát bệnh do u vỡ thì đã muộn, cứu chữa vài tháng trời vẫn không qua khỏi. Là dân nhập cư, em không có nhiều họ hàng ngoài mẹ và chị gái. Khi em mất, may mà có 1 tổ chức của nhà thờ tới giúp lo đám tang em. Nhà cửa không có, tổ chức ấy cũng giúp gia đình em mượn được một góc của nhà tang lễ Quận để làm nơi khâm liệm và quàn xác.
Đời người ngắn ngủi. Em ra đi khi tuổi mới 22. Còn chưa kịp lấy xong tấm bằng Trung cấp. Nhìn mẹ và chị em khóc mà nước mắt ta cũng chảy...
Ta cũng thương ta...
Ta sợ ta cũng chết bất cứ lúc nào, khi ta chưa kịp làm điều gì, điều mà ta còn nợ...
Thời gian, đối với ta ngày càng ngắn ngủi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét