(Phạm Minh Thông)
Có một dòng sông mang tên em
Dòng sông anh tưởng tượng
Lên đầu nguồn anh thả mảng xuôi
Dòng sông chảy vắt qua mắt anh
Nước xanh màu trời xanh
Sâu thẳm không nhìn thấy đáy
Dòng sông anh mơ tưởng ấy
Không làm sao trông được thấy bờ…

Một trạng thái tâm lý nhẹ nhàng đi vào ý thơ; sự tưởng tượng của anh đã hé mở một tình yêu: dòng sông và tên em.
Tình yêu chợt đến tạo cho anh một sự tưởng tượng đúng nghĩa của nó. Người đọc tò mò: dòng sông tên gì và người con gái của anh tên gì? Chỉ có tác giả mới trả lời được.
Tưởng tượng tên nàng là một dòng sông, anh sẽ đến với tình yêu. Anh đã tìm đến nàng để bày tỏ nỗi lòng mình. Một lần nữa, người đọc tò mò, thắc mắc: đầu nguồn của dòng sông có cho anh “thả mảng xuôi” chăng?
Anh khéo léo cho mọi người thấy rằng anh đã đến với tình yêu, nhưng tình yêu của nàng đối với anh lại quá xa vời:
Dòng sông chảy vắt qua mắt anh
Nước xanh màu trời xanh
Sâu thẳm không nhìn thấy đáy
Nếu không có khổ thơ đầu, người ta sẽ tưởng đây là đoạn thơ tả cảnh thiên nhiên. Đó là một dòng sông sâu với nước xanh, trời xanh. Nhưng không, đây là một đoạn thơ tả cảnh ngụ tình. Dòng sông (mà cũng là tên em) chỉ “chảy vắt” qua mắt tác giả thôi. Chính vì vậy mà anh đâu đã cảm nhận hết vẻ đẹp của dòng sông. Trước cảnh nước xanh, trời xanh mà người cảm nhận không nhìn thấy đáy sông thì cón gì buồn hơn.
Tưởng tượng tên em với dòng sông, chỉ thấy dòng sông chảy vắt qua đôi mắt mà chẳng thấy được đáy sông, bờ sông, đấy chính là tình yêu chưa trọn vẹn. Nhưng ở đây, tác giả không hề bộc lộ tình cảm buồn bã thất vọng, mà chỉ bày tỏ bằng lời than thở nhẹ nhàng.
Dòng sông anh mơ tưởng ấy
Không làm sao trông được thấy bờ…
Câu kết chính là lời bình: một tiếng thở, một nỗi lòng thầm kín, sâu lắng. Và đó là nét đặc tả của bài thơ.
Trần Hữu Kim Hoàng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét