18 tháng 2, 2011

Tình yêu như một huyền thoại

- Đoàn Thạch Biền -
Thần tiên gãy cánh đêm xuân
bước lạc sa xuống trần
thành tình nhân đứng giữa trời không
khóc mộng thiên đàng…

(Lời ca của Nguyễn Đình Toàn)

Theo một huyền thoại, sống là tìm gặp người mình đã yêu mà lỡ lạc nhau ở thiên đàng trong một cơn say. Nếu không tìm thấy nhau ở trần gian này, người ta phải tiếp tục tìm nhau ở địa ngục. Sống vì thế ẩn mang một ý nghĩa đi tìm người yêu đã lạc mất, để xin lỗi nhau, rủ nhau cùng trở về thiên đàng. Người đang yêu cần tranh thủ thời gian tìm kiếm cho được người mình đã lạc mất, nếu không sẽ phải gian nan tìm kiếm ở chốn địa ngục âm u. Biết quý thời gian, người ta quý cuộc sống.

Tình yêu theo huyền thoại như thế. Nhưng khó khăn không phải là tìm thấy nhau mà làm thế nào để tin nhau và rủ nhau cùng trở lại thiên đàng. Trần gian khác thiên đàng. Chẳng có bằng chứng nào đưa ra chứng minh hai người đã yêu nhau ở thiên đàng, chỉ vì giận hờn nên phải xa nhau và giờ đây muốn giảng hòa. Chẳng còn ai tin ai nữa, một cuộc chinh phục lòng người mình yêu lại bắt đầu.

Nhưng yêu đích thực có phải là tìm gặp để sống chung, hay yêu là lẩn trốn nhau?

Hồ nghi một cuộc sống chung hạnh phúc không phải không có lý do. Ai có thể quả quyết là mình sẽ không bao giờ “say” nữa? Như vậy sẽ lại lạc mất nhau và lại vất vả tìm kiếm nhau. Con người luôn có ý định thích cái mới. “Có mới nới cũ”. Họ không nhận ra cái mới ở cái cũ, nên một cuộc sống chung với cái cũ đã có dấu vết rạn vỡ.

Yêu là lẩn trốn nhau để mãi mang ý tưởng đi tìm nhau, nhớ đến nhau. Cần có không gian, thời gian và người thứ ba làm thử thách, gây khó khăn để tạo lòng tin. Đó là một cuộc lẩn trốn vừa khó khăn vừa dễ nhận. Hai người yêu nhau biết rằng mình vừa đi trốn cũng vừa đi tìm, vừa ẩn giấu cũng vừa bày tỏ những dấu hiệu cho biết nơi mình ẩn giấu. Chính sự mâu thuẫn đó đã tạo nên điều thú vị trong tình yêu.

Một tình yêu đã hòa giải, sống chung sẽ làm cho cuộc tình bớt đi ý nghĩa theo đuổi nhau. Họ xem như đã làm xong công việc tìm kiếm và chỉ sống trong chờ đợi đến lượt trở về thiên đàng. Còn những người yêu đang lẩn trốn nhau, mỗi ngày sống họ phải phấn đấu tìm kiếm nhau. Cái chết đến, họ không bình thản đón nhận mà quyết liệt chống đối, để còn có thời gian đi tìm người yêu đang lẩn trốn.

Yêu lẩn trốn là thầm kín tin nhau, là không nói yêu bằng ngôn từ mà nói yêu bằng im lặng. Tình yêu bày tỏ bằng ngôn từ là tình yêu có giới hạn. Nói “yêu trọn đời, yêu đến chết” là tình yêu đã được xác định rõ ràng trong một khoảng thời gian. Tình yêu đích thực là tình yêu không có thời gian. Tôi không yêu em “trọn đời” hay “đến chết”… Bởi nếu chúng ta hội ngộ ở một cõi khác như thiên đàng chẳng hạn, chúng ta sẽ không còn yêu nhau nữa sao?

Yêu mà không bày tỏ rõ ràng thì dễ thua thiệt. “Ba đồng một mớ trầu cay. Sao anh không hỏi những ngày còn không”. Không hỏi, nên thất bại như chuyện tình trong câu ca dao. Cái nhìn của người yêu thầm kín tuy bày tỏ tình yêu bao la nhưng chưa nói lên điều gì rõ ràng. Người ta thường tin vào lời nói, vào lời hứa rõ ràng, dù sau đó có thể là sự thất hứa, chứ không ai tin vào ánh mắt nhìn.

Khi yêu, nếu cái chết có đến như một hiểm họa khiến người tôi đang tìm kiếm không còn có mặt ở trần gian này, tôi cũng không “mất” nàng. Vì tôi chưa làm chủ được trái tim nàng để có thể đánh mất nó. “Có những người chỉ thực sự thuộc về mình khi họ đã xa hẳn mình”, nhà văn Hy Lạp P.Prévélakis đã nhận xét như vậy. Bởi khi ấy, người yêu tôi đã vĩnh viễn là của tôi, nàng đã ở trong tôi rồi. Bi đát ở chỗ, cũng vì thế, tôi sẽ từ từ quên nàng như tôi vẫn thường quên tôi, để sống như một người-khác-tôi trong xã hội. Cái chết không làm mất người tôi yêu, mà nó trao nàng cho tôi, để tôi có cơ hội tự đánh mất nàng.

Yêu là lẩn trốn nhau hay tìm gặp, sống chung? Cả hai cách đều thất bại nhưng không làm cho con người sợ yêu mà càng thấy cần phải yêu, để chứng minh không có thất bại khi yêu như trong huyền thoại.






Tình Khúc Thứ NhấtNhạc: Vũ Thành An
Lời: Nguyễn Đình Toàn

Tình vui theo gió mây trôi, ý sầu mưa xuống đời
Lệ rơi lấp mấy tuổi tôi, mấy tuổi xa người
Ngày thần tiên em bước lên ngôi đã nghe son vàng tả tơi
Trầm mình trong hương đốt hơi bay mong tìm ra phút sum vầy
Có biết đâu niềm vui đã nằm trong thiên tai
Những cánh dơi lẻ loi mù trong bóng đêm dài

Lời nào em không nói em ơi, tình nào không gian dối
Xin yêu nhau như thời gian làm giông bão ..... mê say
Lá thốt lên lời cây, gió lũ đưa đường mây
Có yêu xin những ngày thơ ngây
Lúc mắt chưa nhạt phai
Lúc tóc chưa đổi thay
Lúc môi chưa biết dối cho lời

Tình vui trong phút giây thôi, ý sầu nuôi suốt đời
Thì xin giữ lấy niềm tin, dẫu mộng không bền
Dù Trời đem cay đắng gieo thêm cũng xin đón chờ bình yên
Vì còn đây câu nói yêu em, âm thầm soi lối vui tìm đến

Thần tiên gẫy cánh đêm xuân, bước lạc sa xuống trần
Thành tình nhân đứng giữa trời không khóc mộng thiên đường
Ngày về quê xa lắc lê thê trót nghe theo lời u mê
Làm tình yêu nuôi cánh bay đi
Nhưng còn dăm phút vui .......trần thế.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG