30 tháng 11, 2012

Đọc thơ hay và nghe nhạc Phú Quang

Sưu tầm một ít, vừa đọc vừa nghe...

Serenade 3

(Dương Tường)

 Chờ em đường dương cầm xanh
dậy thì nõn dương cầm phố

Chờ em đường dương cầm sương
chúm chím nụ dương cầm biếc

 Chờ em đường dương cầm sim
vằng vặc ngực dương cầm trinh

 Chờ em đường dương cầm khuya
ôi cái im đêm thơm mộng

Chờ em đường dương cầm trăng
ứa nhụy, lạnh dương cầm xuân

Chờ em đường dương cầm mưa
giọt giọt lá buồn dạ khúc

 ...Xào xạc lòng tay khuya
Anh về lối dương cầm lạnh

  


Có một ngày

(Dương Thu Hương)

Biển xanh rờn
Cát trắng dịu êm
Đã có một ngày em yêu anh như thế
Ngọt mía lau và nồng hương quế
Em yêu anh như những tín đồ thấm giọng Thánh Kinh
Với Maria và nhịp dương cầm
Như kẻ tìm vàng ngất ngây bên suối cát
Như đứa trẻ say mê chùm pháo tết
Và nhấp nhô trong làn áo biếc
Biển làm mê những trái tim non
Những ai lần đầu tiên đến với đại dương.

Nhưng em làm sao giữ được
Cái ngày xưa đã quá xa xôi
Em như kẻ chài
Sống mòn tay với biển
Biển ấm nồng âu yếm
Biển dạt dào cơn sóng yêu đương
Và biển hung tàn ngạo nghễ cuồng điên
Biển bọt bèo và cát bờ dơ dáy
Những lưỡi đá ngầm giương dao dưới đáy
Những con sứa lầy trong đám rêu rong
Xác cá trôi nát rữa với cát ròng

Có một ngày
Và phải có một ngày như thế
Chẳng ai hối tiếc vì một thời thơ trẻ
Chẳng nên đau buồn vì khoảnh khắc ngây ngô
Dẫu sao thì ta cũng đã sống qua
Dẫu sao, ta cũng từng nếm trải

Và ngày ấy sẽ còn điên đảo mãi
Những lứa tuổi dại khờ đang bước sau ta.




Im lặng đêm Hà Nội

(Phạm Thị Ngọc Liên)
Chỉ còn mùi hoa sữa nồng nàn
trong căn phòng nhỏ bé
đêm cuối thu trăng nhạt
sương mù

Chỉ còn nỗi im lặng phố khuya
không gian dạ hương sâu thẳm
vài tiếng chim khắc khoải vọng về

Chỉ còn mênh mông gương hồ
hiu hắt soi
những cây bàng lá đỏ
từng cột đèn góc phố
chơ vơ nhìn nhau

Chỉ còn hơi ấm mối tình đau
anh đi có đôi lần nhìn lại

Chỉ còn em
im lặng đến tê người …




Khúc mùa thu

(Hồng Thanh Quang)

Đã biết ta giờ không trẻ nữa
Sao thương ai ở mãi cung Hằng
Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế
Chẳng chịu nhoà khi tới giữa mùa trăng

Tôi đã yêu như chết là hạnh phúc
Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Có điều chi em mải miết đi tìm?

Tôi đã đến cùng em và tôi biết
Em cũng là như mọi người thôi
Nhưng chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu
Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người

Ngay cả nếu âm thầm em hoá đá
Bầu lặng yên cũng đã vỡ rồi
Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp
Khi thanh âm cũng bất lực như lời

Sẽ chỉ còn quầng thu thuở ấy
Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Em tìm gì khi thất vọng về tôi?





Lời rêu
(Nguyễn Thị Hoàng)

Ai đi qua xa vắng
bỏ chiều run một mình
Giọt cà phê máu mặn
nỗi nhớ đầy quyên sinh
Mười hai năm tỉnh giấc
trắng đôi bờ tóc đen
Dáng tinh cầu vỡ nát
đôi tay nào ru đêm
Uống cùng nhau một giọt
đắng cay nào chia đôi
Chung một niềm đơn độc
riêng môi đời pha phôi
Say dùm nhau một giọt
chút nồng thơm cuối đời
Vướng dùm nhau sợi tóc
ràng buộc trời sinh đôi.
Cơn mưa chìm nước mắt
phủ kín đời chia hai
Thời gian chung đã mất
tháng ngày riêng cũng phai
Ngày mai ta bỏ đi
trần gian xin trả lại
Đá tảng nào vô tri
chết một đời rêu dại
Chỉ còn trong bóng tối
dấu tay nào trên tay
Tiếng im trong lời nói
mây quên trời tóc bay.



Muộn

(Thái Thăng Long)
Thế là muộn em chẳng còn đợi nữa
Đời xóa đi những kỷ niệm ấy rồi
Anh tiếc mãi
Lỡ lầm như tầm gửi
Buồn mênh mông
Nuốt hận với đời

Thế là muộn
Em chẳng còn đợi nữa
Chim sẻ rừng trốn về núi bên kia
Vầng trăng sáng
Thành vầng trăng ám ảnh
Đêm hoang sơ cô độc ngày hè...

Thế là muộn
Vòng quay không dừng lại
Con chim non vỗ cánh bay đi
Ngơ ngác chiều côi cút ấy
Ngơ ngác cỏ hoa
Ngơ ngác mùa về

Thế là muộn em không còn đợi nữa
Để chia nửa vầng trăng ấy cho anh
Đề chia nửa âm ngữ bài hát giở
Để chia nửa tình yêu
Giống viên sỏi góc vườn.

Thế là muộn
Chỉ còn những câu thơ như lửa cháy
Đôi mắt ai u uẩn với đời...

Thế là muộn
Thời gian không đổi
Ta ngược chiều
Như từ ngữ đấy thôi


Cỏ, chim sẻ và châu chấu
(Hoàng Phủ Ngọc Tường)

1.
Có nhiều khi tôi quá buồn
Tôi ước mong về ngồi dưới cội cây xưa
Em có nhắn điều gì theo lá rụng
Ký ức nào khẽ động vai tôi
Dáng ai như tôi đi qua cánh đồng
Thu nhặt lại mình trên ngọn gió
Giống như con chim sẻ nọ
Thu về từng cọng vàng khô

2.
Có nhiều khi tôi quá buồn
Tôi ước mong chung quanh chỗ tôi ngồi
Mọc lên thật nhiều cây cỏ
Cây xấu hổ đau gì mà rủ lá
Tôi gập người trên bóng tôi
Không nghe tiếng ai nói cười
Tôi còn ngồi chi đây một mình
Cắn móng tay từng ký ức mong manh
Giống như con châu chấu nọ
Gặm hoài lá cỏ xanh.



Quán thời gian
(Trương Nam Hương)

Mời em vào quán Thời gian
nâng ly ký ức uống làn hương xưa
Mời em vào quán Không mùa
ta chia nhau ngọn gió mùa rét căm
Mời em vào quán Không năm
để nghe nhớ khóc ướt đầm ngón tay
Mời em vào quán Không ngày
để xem trời thả heo may – Để buồn…
Đắng lòng môi chạm yêu thương
thời gian quên bỏ chút đường đấy em!





Cuối chiều

(Tạ Quốc Chương)

Chiều đông sương giăng phố cũ
Trao gươm tháp cổ mặc trầm
Đợi ai râm ran cành lá
Heo may tan nhòa gió xưa

Gió xưa đưa hồ Lãng-bạc
Em ngang qua gốc sấu già
Hồi chuông vọng mờ lay lắt
Âm thầm nuôi nuối ngày qua

Trăng lên trong ngời kẽ lá
Tay trắng em xòe nhành hoa
Có về phía xa sắc nắng
Cuối trời
em đã vào ta




Tôi mang Hồ Gươm đi

(Trần Mạnh Hảo)

Sao Hồ Gươm biết tôi chia xa?
Mà run cho mọi bóng cây nhòa
Mà im im hết nghìn tăm cá
Mà thở chiều lên khắp cỏ hoa?

Gió níu hoàng hôn xuống đáy tranh
Lá rụng, trời xao động cổ thành
Đổi dòng, sông gửi hồn ngưng đọng
Mượn hồ trả kiếm lại trời xanh

Tôi muốn mang hồ đi trú đông
Mà không khiêng vác được sông Hồng
Mà không gói nổi heo may rét
Đành để hồ cho gió bấc trông!

Sao Hồ Gươm biết tôi ra đây?
Mà thương ôm bóng kẻ lưu đầy
Mà lau đôi mắt tôi bằng sóng
Mà cả trời kia xuống hết cây…





Hà Nội

(Thanh Tùng)

Hà Nội ơi, tôi đã cất giữ người cẩn thận
Như dưới làn da kia dẫu đã héo nhàu, máu vẫn âm thầm chảy
Hà Nội ơi, nguồn mộng mơ dày như cỏ mùa xuân
Mỗi khi tôi thấy mình xơ xác
Tôi lại về đánh cắp
Dẫu một chút bóng đêm trên đường phố Khâm Thiên
Dẫu một mảnh lá vàng còn ướt nước Hồ Gươm
Tôi rung lên mỗi khi chạm bóng cửa ô
Như được chạm vào vai gầy áo mẹ
Tôi bé nhỏ và tôi vẫn thế
Trái tim luôn xao động
Như bên trong vẫn đầy ắp sóng Hồ Tây

Vội vã trở về, vội vã ra đi
Chẳng kịp nhận ra từng con phố
Nhưng trong tôi vững bền đến thế
Những chiếc lá nhìn tôi vẫn mắt tuổi học trò
Những vòm cổ nghiêng xuống tôi hơi ấm
Thầm thì lời của rêu phong
Sâu đến nỗi bàng hoàng lạc tới ngàn năm
Những chiều thu hăm hở tôi đi
Hồn đánh võng với hơi giăng thấp thoáng
Từ gốc cây già đến mặt hồ sương
Từ ngàn xưa đến tận hôm nay
Quán ngập lá và mắt em đen thế
Rượu không say, chỉ đủ để buồn thôi!

Tôi vẫn về Hà Nội của tôi
Sau những ngày dài khô khốc
Để thẩn thờ uống từng vết nắng mưa
Chạy mệt nhoài trên những quảng trường sạm gió
Mỗi lần ra đi
Nặng nề như có chửa
Và vội vàng của một kẻ tham lam
Vì bất cứ vòm cây nào trên những đại lộ
Cũng có thể đòi tôi trả lại màu xanh!




Chiều hoang
(Thái Thăng Long)

Không có ai vui
Khi buổi chiều về bên cửa
Chiều

Chiều không rõ.
Em

Em ở đâu?
Chiều hư ảo
Nắng đâu đâu
Gió và gió trống không trong đôi mắt
Cây và nhà
Những mảng hình không thật
Tờ lịch bên tường giống kẻ say ngu ngơ
Chiều hoang
Cho thơ
Cho ta và em nơi ấy
Không rõ ràng
Không thể nhặt
Không thể chơi
Chiều hoang cho mỗi đời người
Cho mỗi bông hoa
Cho mỗi nụ hôn
Xoa đầy men rượu
Cho cuộc tình tạm biệt
Cho giấc mơ đẹp mãi mấy mươi năm?
Chiều hoang
Ta mong…
Em bước gấp phía sau đời ta đấy
Ta mong
Chiều nhiều nắng
Nắng hoàng hôn lặn phía xa kia...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG