(Nguyễn Hoàng Sơn)
Anh là gì với em, chẳng là gì hết
Không đồng hương, họ mạc chẳng người tình
Không có lý bẻ bai, không có quyền phán xét
Hòn sỏi bên đường, ấy chính là anh.
Mà sao chẳng lặng câm khi nghe lời em nói
Chẳng thể lặng yên trước tia mắt em nhìn
Dường như sỏi cũng biết đau lối sỏi
Cũng ngẹn ngào, tức tưởi hờn ghen?
Thì cát kia cũng rít lên khi gió qua sa mạc
Tảng đá đầu non cũng chất chứa nỗi niềm
Sao trời cũng long lanh nước mẳt
Huống chi một hòn sỏi bên đường đã trót yêu em...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét