Khi nắng mở cửa một bầu trời nạm bạc, anh sẽ trở về trên con đường không có mùi cỏ ải mà chỉ có ánh vàng hanh.
Anh sẽ trở lại bên em - mà cúi đầu - mà quì gối - mà nghe rụng trong lòng ánh sáng hành tinh.
Anh sẽ quì gối bên em nhưng không dám nói chuyện trần gian.
Anh không dám kể lể dài dòng như một người giang hồ nói với người giang hồ về những chuyện quê hương.
Anh chỉ dám dâng em chút ít đớn đau với nỗi niềm sám hối…
Nỗi niềm của một kiếp người đã nhiều ngày ngồi trong ngõ tối.
Anh đã ngồi im không nói: anh chỉ là gã kép già quanh năm khát nước vì suốt đời hò hét một bản xàng xê.
Suốt cả đời người anh đã chờ đợi tin yêu: lửa đến từ những cửa ngõ cuộc đời đã đốt cháy mười đầu ngón tay bằng những khói nhựa đường nóng bỏng.
Từng hi vọng đã bay theo từng hi vọng.
Không biết có phải vì nhát cuốc tháng ngày đã phạt cỏ đùa chơi?
Nên anh đã ngồi im. Phải, anh đã ngồi im để nghe những nụ cười thông phong vỡ rạn trong anh.
Anh không dám nhắc đến cuộc đời xa cũ.
Em sợ rằng lời chua cay sẽ biến thành bốn con ngựa kéo linh hồn anh chạy về bốn phía chân trời trong những ngày giá lạnh.
Anh cũng không dám khóc. Nước mắt, em ơi, đã đóng đinh vào lòng bàn tay và hồn anh rướm máu...
Anh chỉ ngồi nhìn sao khuya rung động.
Nghe bờ môi tát cạn những hơi thở yếu dần.
Anh chỉ dám nghĩ rằng: sao bao nhiêu năm tháng qua không từ bỏ cuộc đời đi làm hòa thượng. Để những ngày tu đắc đạo sẽ làm búa xẻ rừng, làm sông chở gỗ. Củi đem về chất ở sân chùa mà làm lễ hỏa thiêu.
Sao lại sống để buồn nôn khi nhìn cuộc đời mặc cả tình yêu.
Để cả ngày mai khi hai bàn tay buông xuôi không còn phảng phất u buồn trên mí mắt…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét