18 tháng 12, 2008

Em Muốn Giang Tay Giữa Trời Mà Hét

(Phạm Thị Ngọc Liên)



Ta sống và yêu trong những lời nguyền rủa
Bốn con mắt gian dối với đời
Nhưng thật thà yêu nhau đến chết
Bốn con mắt thờ ơ lãnh đạm
Giữa vòng rào cuộc đời trói buộc
Vịn vào nhau để sống
Tìm một nguồn hạnh phúc mong manh.



Anh yêu
Giữa khúc quanh đời ta mới thấy rõ nhau
Xin anh đừng nhụt chí
Vòng rào đời vẫn muốn dìm chết đôi ta
Nhưng anh đừng thất vọng
Hãy yêu em như đã từng yêu
Đừng để em lẻ loi cô độc.




Giữa khúc quanh đời ta mới thấy rõ nhau
Em biết sẽ về đâu với vô vàn ao ước
Với vô vàn thèm muốn
Lăn trong vòng tay nhau
Em biết sẽ về đâu
Nhớ anh bồn chồn
Thiết tha cay đắng.



Em Muốn Giang Tay Giữa Trời Mà Hét
Yêu anh... đại lộ hay khúc quanh
Nào có nghĩa gì.




Bốn con mắt vẫn âu yếm nhìn nhau
Ta cứ yêu!



Bài thơ này trong tập “Em Muốn Giang Tay Giữa Trời Mà Hét” xuất bản từ năm 1993, ngày đó đọc còn chưa thấy ngấm, qua mười mấy năm mới thấy nó hay quá thể. Yêu tập thơ ấy, yêu người viết ra thơ ấy, yêu cả những nhân vật trong thơ ấy…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG