(Trần Ngọc Dung)
Anh đã làm em sôi lên
Từ tình yêu anh
Em trở nên quen cùng bão tố
Gió phải ù ù thật gió
Để một mình ngược bước thấy vô biên
Lửa phải rực cháy đến độ không có tên
Chặng đường phải xa xôi, để hết còn đo đếm
Biển phải sục sôi mới thật là biển
Và bầu trời phải nhuốm đỏ, nhuốm đỏ triền miên.

Nhớ về anh
Gào thét
Mờ cả dòng tên
Ham muốn anh để hết còn phân chia ham muốn
Lúc nào cũng sóng cuộn
Lúc nào cũng gió gào
Trời đất vẫn lặng lẽ làm sao
Vạn vật vẫn buồn rầu làm sao!
Không gì đủ sâu, đủ xa bằng lòng em yêu anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét