30 tháng 3, 2010

CÁI CHẾT






(Phạm Thị Ngọc Liên)

Thản nhiên như khi người ta nói chuyện chợ búa
không vui và không buồn
ta tung hứng ngươi lên không trung
như tung một trái banh vô tình lọt vào tay
trong trận đấu.

Ngươi vẫn thường xuyên rình rập ta
hăm hở với những dấu hiệu đe dọa
những món tặng phẩm làm điếng người
những cơn đau hoảng hốt
nhưng ngươi quen khi lộ diện nhiều lần
mà chưa hề kết thúc
ngay cả ngươi cũng hóa ra trò chơi
nhàm chán.

Thật đáng tiếc cho ngươi và cả cho ta
bởi bây giờ cái chết của ta chẳng còn là vấn đề
                                              làm người yêu ta lo sợ
và mọi sự bệnh tật giống như mụn ghẻ ngứa trên da
tốt nhất là đừng nhắc đến.

Vậy thì ngươi vẫn cứ bình ổn mà chờ đợi
đến một giờ X
một ngày X
thân thế đó sự sống đó
sẽ thuộc về ngươi
chẳng ai tranh giành cả
thế giới đang bận rộn với những tính toán hơn thiệt
làm gì còn những Love Story như trong tiểu thuyết
để sẵn sàng chết vì nhau.

Thôi đi
hãy ở yên mà chờ
cũng như ta đang rất thản nhiên
trong chờ đợi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG