Hôm rồi đọc bài “Sống chậm” của Café, ngẫm mình đang sống nhanh hay chậm, và nhận ra rằng lâu nay mình sống chẳng nhanh chẳng chậm, mình sống “đều đều”. “Đều đều” như 1 cái máy.
Cái máy vận hành theo thời gian định sẵn, đều đều mỗi ngày 3 ly café dù đen hay đá, mỗi ngày phải ăn đủ 3 bữa kẻo không có sức làm việc (có khi không muốn ăn cứ phải ăn), mỗi ngày phải có mặt ở chỗ làm làm từ 7h đến 17h (làm những công việc không ưa thích, gặp những con người chưa hẳn ưa nhau), mỗi ngày phải chạy xe ngoài đường trong phạm vi 30km, mỗi tuần vài lần shopping (có khi chả mua được gì, có khi mua cả những thứ vô nghĩa), mỗi cuối tháng ký bảng chấm công - nhận lương để mỗi đầu tháng thanh toán các nợ nần tiền nhà-điện-nước-internet v.v…
Muốn bứt phá, chạy nhanh hơn hoặc chạy chậm lại mà không dám. Sợ bị văng ra khỏi con đường mình đang đi không chừng. Đành cứ chịu trận, dù không muốn vẫn cứ phải vận hành, đều đều, đều đều đến nhàm chán…
Sống nhàm!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét