
Là ngày mẹ tôi đau đớn vật vã rặn tôi ra trong căn phòng hộ sinh của bệnh viện lớn ở một thành phố nhỏ…
Vị bác sĩ nhấc tôi lên vỗ vào mông: Bé con khóc đi mà chào đón cuộc đời…
Bố tôi luống cuống tìm giấy, bút ghi các con số ngày - tháng - năm và bốn chữ viết hoa tên tôi lên đó…
Tôi được Khai Sinh.
Là ngày trên bậc thềm nhà tôi chập chững bước đi đầu tiên
Cả nhà mừng reo, bà ngoại tôi đưa tay theo sợ tôi té ngã
Bà nội tôi lầm rầm khấn bên bàn thờ gia tiên bày đầy chè, xôi, trái cây trong khói hương lan tỏa
“…Phù hộ độ trì…”
Tôi được thôi nôi.
Là ngày bạn bè tôi ngồi quanh này bánh ga-tô, này đào, này mận
Này Co-ca và bia sóng sánh cụng ly
Này quà, này hoa còn đọng vài giọt nước
Sinh nhật tôi năm nào mà chẳng có mưa…
Là ngày tôi mong những người tôi yêu và không yêu tôi
Ở xa nơi đâu đều có mặt
Sự hiện diện của họ có thể chỉ là một tin nhắn
Tôi sẽ thấy mình hạnh phúc hơn cả nhận được quà
Dù hạnh phúc đó sẽ vụt qua…
Là ngày mọi mệt mỏi buồn phiền tôi gạt sang một bên
Để thay vì khóc với cuộc đời tôi sẽ cười mừng cuộc đời dài thêm chút nữa
Bước chân tôi giờ đã đi quá xa bước đầu tiên nơi bậu cửa
Nên chỉ mong cuộc đời dài thêm đến tận điểm bắt đầu
Vẫn biết cuộc đời này có bao lâu…
Sài Gòn, 11h45' ngày 24/7/2011
B.T.M.H
Còn 24 tiếng nữa tới sinh nhật của tôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét