(Hoàng Nhuận Cầm)
Ta phải sống như là không thể chết
Trái tim yêu như chưa bị bạc tình
Dòng thơ viết âm thầm trong bóng tối
Mỗi đêm trường tóe lóe một bình minh.
Ta phải sống như là không thể chết
Mắt lơ mơ như chưa lúc nào nghèo
Và đứng hát nghiêm trang bên miệng vực
Mái tóc xòa hứng hết gió gieo neo.
Ta phải sống như là không thể chết
Chén rượu kia ngỡ uống được đời đời
Ta sẽ về dù em không đợi
Em là ai… hay em chỉ là người.
Ta phải sống như là không thể chết!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét